he carjacking
An elderly woman did her shopping and, upon returning to her car, found four males in the act of leaving with her vehicle. She dropped her shopping bags, drew her handgun, and proceeded to scream at them at the top of her voice,
“I have a gun and I know how to use it! Get out of the car, you scumbags!”
The four men didn’t wait for a second invitation but got out and ran like mad. The woman, somewhat shaken, proceeded to load her shopping bags in the back of the car and get into the driver’s seat. She was so shaken that she could not get her key into the ignition. She tried and tried, to no avail/
And then it dawned on her why. A few minutes later, she found her own car parked four or five spaces father down. She loaded her bags into her car and drove to the police station.
The sergeant, to whom she told the story, nearly tore himself in two the other end of the counter, where four pale males were reporting a carjacking by a mad elderly woman described as white, less than five feet tall, glasses, curly white hair, and carrying a large handgun.
No charges were filed.
Một vụ cướp xe hơi
Một bà cụ đi mua sắm xong, quay trở lại nơi đỗ xe ô tô của mình. Cụ thấy bốn gã đàn ông đang định bỏ đi bằng chiếc xe của cụ. Cụ đánh rơi túi hàng, rút khẩu song ngắn ra, tới gần và gắng hết sức hét lên:
-“Tôi có một khẩu súng trong tay và tôi biết cách dùng nó! Hãy ra khỏi chiếc xe, đồ cặn bã!”
Bốn gã đàn ông không đợi lời mời tới lần thứ hai mà vội vã ra khỏi xe và chạy như điên. Bà cụ run rẩy, tới đặt túi hàng phía sau xe và vào chỗ lái. Vì quá lập cập, bà cụ không thể cắm được chìa khóa vào ổ khóa. Bà đã thử đi, thử lại nhưng vẫn chẳng ích gì.
Và rồi bà cũng hiểu ra nguyên do. Vài phút sau, bà thấy xe của mình đỗ sau đó khỏang bốn đến năm chỗ để xe. Bà chất túi đồ của mình lên xe và lái tới đồn công an gần nhất.
Vị trung sĩ, người mà nghe bà thuật lại câu chuyện, gần như cười vỡ bụng và đưa tay chỉ về phía cuối dãy bàn tiếp tân, nơi bốn người đàn ông mặt xanh mét đang trình báo về vụ cướp xe do một bà lão điên được tả lại như sau: trắng, thấp hơn năm feet, đeo kính, tóc bạc, xoăn và cầm một khẩu súng lục lớn.
Không thấy có vụ tấn công nào như thế được lưu trong hồ sơ.
The magician & the parrot
A magician was working on a cruise ship in the Caribbean. He has a different audience each week, so he allowed himself to perform the same act over and over again. There was only one problem: The captain’s parrot saw the shows each week and began to understand how the magician did every trick.
Once he understood, he started shouting in the middle of every show.
“Look, that’s not the same hat!”
“Now he’s hiding the flowers under the table!”
“Hey, why are all the cards the Ace of Spades?”
The magician was furious but couldn’t do anything about it. After all, it was the captain’s parrot.
One day the unthinkable happened: The ship had an accident and sank! The magician found himself on a piece of wood in the middle of the ocean with the parrot of course!
They stared at each other with hate, but did not utter a single word. This went on for days.
After a week the parrot finally broke the silence and said, “Ok, I give up, Where’d you hide the boat?”
Ảo thuật gia và con vẹt
Một ảo thuật gia làm việc trên một con tàu chở các hành khách đi du ngoạn trong vùng biển Caribbean. Mỗi tuần anh ta lại có một lượt khán giả khác, bởi vậy anh ta tự cho phép mình cứ diễn đi diễn lại một trò. Chỉ có một vấn đề duy nhất là: con vẹt của viên thuyền trưởng xem các trò diễn hàng tuần và bắt đầu hiểu cách mà nhà ảo thuật diễn trò.
Mỗi khi nó hiểu ra, nó lại bắt đầu gào lên khi màn diễn chưa kết thúc:
-“Hãy nhìn xem, đó không phải là chiếc mũ lúc nãy!”
-“Lúc này anh ta đang giấu những bông hoa đó ở dưới bàn ý!”
-“Này, tại sao tất cả các quân bài đều có hình con át pích vậy?”
Anh ta rất bực mình nhưng không thể làm gì con vẹt. Vì suy cho cùng, nó là con vẹt của thuyền trưởng.
Một hôm, chuyện chưa từng được nghĩ tới đã xảy ra: Con tàu gặp nạn và chìm! Ảo thuật gia thấy mình đang lênh đênh giữa đại dương trên một ván gỗ, và tất nhiên là con vẹt cũng có ở đó!
Họ giương mắt nhìn nhau một cách căm ghét, nhưng không nói với nhau một lời nào. Điều đó diễn ra trong nhiều ngày,
Sau một tuần con vẹt phá vỡ sự im lặng và nói:
- “Thôi được, tôi thua rồi đấy. Anh đã giấu con tàu ở đâu vậy?”
Like a gentleman?
Dick was seven years old, and his sister, Catherine, was five. One day their mother took them to their aunt’s house to play while she went to the big city to buy some new clothes.
The children played for an hour, and then at half past four their aunt took Dick into the kitchen. She gave him a nice cake and a knife and said to him,
“ Now here’s a knife, Dick. Cut this cake in half and give one of the pieces to your sister, but remember to do it like a gentleman,”
“Like a gentleman?” Dick asked. “How do gentleman do it?”
“They always give the bigger piece to the other person,” answered his aunt at once.
“Oh,” said Dick. He thought about this for a few seconds. Then he tool the cake to his sister and said to her,
“Cut this cake in half. Catherine.”
Như một người lịch sự?
Dick lên bảy tuổi và em gái Catherine của nó lên năm. Một hôm, mẹ của chúng đưa chúng tới chơi ở nhà dì trong khi bà đi ra thành phố lớn để mua ít quần áo mới.
Lũ trẻ chơi được một giờ đồng hồ cho đến lúc bốn rưỡi thì người dì dắt Dick vào trong bếp. Chị đưa cho nó một cái bánh ngọt rất đẹp và một con dao rồi bảo:
“ Này, dao đây Dick. Hãy cắt chiếc bánh này làm hai rồi đưa một phần cho em cháu. Nhưng nhớ là phải làm việc này như một người lịch sự đấy nhé.”
“Như một người lịch sụ á? Vậy như người lịch sự thì phải làm thế nào cơ?”
“Họ luôn đưa miếng to hơn cho người kia,”dì nó trả lời ngay lập tức.
“Ồ, thế á?” Dick phản ứng. Cậu ta suy nghĩ về chuyện này trong vòng vài giây. Rồi cậu ta mang chiếc bánh đưa cho em rồi nói:
“Hãy cắt chiếc bánh này làm hai đi, Catherine.”
The office rules
Bill Jenkins worked in a big office in the city, and generally he used to go to the barber’s during working hours to have his hair cut, although this was against the rules: clerks had to have their hair cut in their own time.
While Bill was at the barber’s one day, the manager of the office came in by chance to have his own hair cut. Bill saw him and tried to hide his face, but the manager came and sat beside him, so he soon recognized him.
“Hullo, Jenkins,” the manager said. “I see that you are having your hair cut in office time,”
“Yes, sir, I am,” admitted Bill calmly. “You see, sir, it grows in office time.”
“Not all of it,” said the manager of the office at once. “Some of it grows in your own time.”
“Yes, sir, that’s quite true” answered Bill politely, “but I’m not having it all cut off.”
Nội quy cơ quan
Bill Jenkins làm việc tại một cơ quan lớn trong thành phố, và thường thì anh chàng hay đi hớt tóc trong giờ làm việc. Mặc dù điều này trái với nội quy cơ quan: các nhân viên phải cắt tóc trong thời gian riêng của mình.
Một hôm, trong khi Bill đang trong tiệm hớt tóc thì ông giám đốc cơ quan cũng vô tình vào đó để cắt tóc. Bill trông thấy ông ta và cố giấu mặt đi, nhưng ông ta đã tới ngồi cạnh và nhanh chóng nhận ra anh chàng.
“ À, chào Jenkins. Tôi thấy là anh đang hớt tóc trong giờ làm việc đấy nhé!”, ông giám đốc nói.
“Vâng, thưa ông. Nhưng như ông biết đấy, tóc cũng mọc dài trong giờ làm việc ạ.” Bill bình tĩnh thú nhận.
“Nhưng cũng không phải tất cả. Cũng có những phần tóc chỉ mọc trong lúc rảnh rỗi mà thôi.” Ông giám đốc nói ngay.
“ Dạ thưa ông điều đó rẩt đúng nhưng mà tôi cũng đâu có hớt hết tóc đi đâu ạ.” Bill lịch sự đáp lời.
Gifts for mother
Three sons left home, went out on their own and prospered. They discussed the gifts they were able to give their elderly mother.
The first son said: "I built a big house for our mother”
The second son said: "I sent Mom a Mercedes with a driver".
The third son said: "You remember how our mother enjoys reading the Bible. Now she can’t see very well. So I sent her a remarkable parrot that recites the entire Bible. The Elders at the church spent twelve years to teach him. Mama just has to name the chapter and the verse and the parrot recites it".
Soon thereafter, their mother sent out her letters of thanks.
“William,” she wrote, "the house you built is so huge. I live in only one room, but I have to clean the whole house".
“Arnold, she said, "I am too old to travel. I stay most of the time at home so I rarely use the Mercedes. That driver is so rude, he is a pain!”
"But David,” she said, "the chicken was delicious”
Các món quà tặng mẹ
Ba người con trai rời gia đình ra đời lập nghiệp và đều thành đạt. Họ bàn với nhau về những món quà mà họ có thể dành tặng cho người mẹ già của mình.
Người con trưởng nói: "Anh sẽ xây cho mẹ chúng ta một ngôi nhà lớn".
Người con thứ hai nói: "Còn em sẽ gửi cho mẹ một chiếc Mercedes và một tài xế".
Người con thứ ba nói: "Các anh có còn nhớ là mẹ chúng ta thích đọc Kinh thánh như thế nào không. Mà bây giờ mắt mẹ không được tốt lắm. Bởi vậy em sẽ gửi cho mẹ một con vẹt đặc biệt, nó có thể đọc thuộc lòng toàn bộ Thánh kinh. Những người cao tuổi ở nhà thờ đó đã mất mười hai năm để dạy nó. Mẹ chỉ cần nêu tên chương mục là con vẹt sẽ đọc cho mẹ nghe".
Sau đó không lâu, người mẹ gửi cho họ những bức thư cảm ơn như sau:
"William,” bà viết, “tòa nhà con xây quá rộng. Mẹ chỉ ở mỗi một phòng, nhưng phải lau dọn cả ngôi nhà".
"Arnold, mẹ quá già để đi du lịch. Mẹ gần như ở nhà suốt ngày nên rất hiếm khi mẹ dùng chiếc Mercedes. Gã tài xế đó rất thô lỗ, hắn là một nỗi khổ tâm của mẹ!”
“Nhưng David, con gà đó thì rất ngon".
Thứ Sáu, 21 tháng 10, 2011
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Thứ Sáu, 21 tháng 10, 2011
Truyện cười song ngữ 2
he carjacking
An elderly woman did her shopping and, upon returning to her car, found four males in the act of leaving with her vehicle. She dropped her shopping bags, drew her handgun, and proceeded to scream at them at the top of her voice,
“I have a gun and I know how to use it! Get out of the car, you scumbags!”
The four men didn’t wait for a second invitation but got out and ran like mad. The woman, somewhat shaken, proceeded to load her shopping bags in the back of the car and get into the driver’s seat. She was so shaken that she could not get her key into the ignition. She tried and tried, to no avail/
And then it dawned on her why. A few minutes later, she found her own car parked four or five spaces father down. She loaded her bags into her car and drove to the police station.
The sergeant, to whom she told the story, nearly tore himself in two the other end of the counter, where four pale males were reporting a carjacking by a mad elderly woman described as white, less than five feet tall, glasses, curly white hair, and carrying a large handgun.
No charges were filed.
Một vụ cướp xe hơi
Một bà cụ đi mua sắm xong, quay trở lại nơi đỗ xe ô tô của mình. Cụ thấy bốn gã đàn ông đang định bỏ đi bằng chiếc xe của cụ. Cụ đánh rơi túi hàng, rút khẩu song ngắn ra, tới gần và gắng hết sức hét lên:
-“Tôi có một khẩu súng trong tay và tôi biết cách dùng nó! Hãy ra khỏi chiếc xe, đồ cặn bã!”
Bốn gã đàn ông không đợi lời mời tới lần thứ hai mà vội vã ra khỏi xe và chạy như điên. Bà cụ run rẩy, tới đặt túi hàng phía sau xe và vào chỗ lái. Vì quá lập cập, bà cụ không thể cắm được chìa khóa vào ổ khóa. Bà đã thử đi, thử lại nhưng vẫn chẳng ích gì.
Và rồi bà cũng hiểu ra nguyên do. Vài phút sau, bà thấy xe của mình đỗ sau đó khỏang bốn đến năm chỗ để xe. Bà chất túi đồ của mình lên xe và lái tới đồn công an gần nhất.
Vị trung sĩ, người mà nghe bà thuật lại câu chuyện, gần như cười vỡ bụng và đưa tay chỉ về phía cuối dãy bàn tiếp tân, nơi bốn người đàn ông mặt xanh mét đang trình báo về vụ cướp xe do một bà lão điên được tả lại như sau: trắng, thấp hơn năm feet, đeo kính, tóc bạc, xoăn và cầm một khẩu súng lục lớn.
Không thấy có vụ tấn công nào như thế được lưu trong hồ sơ.
The magician & the parrot
A magician was working on a cruise ship in the Caribbean. He has a different audience each week, so he allowed himself to perform the same act over and over again. There was only one problem: The captain’s parrot saw the shows each week and began to understand how the magician did every trick.
Once he understood, he started shouting in the middle of every show.
“Look, that’s not the same hat!”
“Now he’s hiding the flowers under the table!”
“Hey, why are all the cards the Ace of Spades?”
The magician was furious but couldn’t do anything about it. After all, it was the captain’s parrot.
One day the unthinkable happened: The ship had an accident and sank! The magician found himself on a piece of wood in the middle of the ocean with the parrot of course!
They stared at each other with hate, but did not utter a single word. This went on for days.
After a week the parrot finally broke the silence and said, “Ok, I give up, Where’d you hide the boat?”
Ảo thuật gia và con vẹt
Một ảo thuật gia làm việc trên một con tàu chở các hành khách đi du ngoạn trong vùng biển Caribbean. Mỗi tuần anh ta lại có một lượt khán giả khác, bởi vậy anh ta tự cho phép mình cứ diễn đi diễn lại một trò. Chỉ có một vấn đề duy nhất là: con vẹt của viên thuyền trưởng xem các trò diễn hàng tuần và bắt đầu hiểu cách mà nhà ảo thuật diễn trò.
Mỗi khi nó hiểu ra, nó lại bắt đầu gào lên khi màn diễn chưa kết thúc:
-“Hãy nhìn xem, đó không phải là chiếc mũ lúc nãy!”
-“Lúc này anh ta đang giấu những bông hoa đó ở dưới bàn ý!”
-“Này, tại sao tất cả các quân bài đều có hình con át pích vậy?”
Anh ta rất bực mình nhưng không thể làm gì con vẹt. Vì suy cho cùng, nó là con vẹt của thuyền trưởng.
Một hôm, chuyện chưa từng được nghĩ tới đã xảy ra: Con tàu gặp nạn và chìm! Ảo thuật gia thấy mình đang lênh đênh giữa đại dương trên một ván gỗ, và tất nhiên là con vẹt cũng có ở đó!
Họ giương mắt nhìn nhau một cách căm ghét, nhưng không nói với nhau một lời nào. Điều đó diễn ra trong nhiều ngày,
Sau một tuần con vẹt phá vỡ sự im lặng và nói:
- “Thôi được, tôi thua rồi đấy. Anh đã giấu con tàu ở đâu vậy?”
Like a gentleman?
Dick was seven years old, and his sister, Catherine, was five. One day their mother took them to their aunt’s house to play while she went to the big city to buy some new clothes.
The children played for an hour, and then at half past four their aunt took Dick into the kitchen. She gave him a nice cake and a knife and said to him,
“ Now here’s a knife, Dick. Cut this cake in half and give one of the pieces to your sister, but remember to do it like a gentleman,”
“Like a gentleman?” Dick asked. “How do gentleman do it?”
“They always give the bigger piece to the other person,” answered his aunt at once.
“Oh,” said Dick. He thought about this for a few seconds. Then he tool the cake to his sister and said to her,
“Cut this cake in half. Catherine.”
Như một người lịch sự?
Dick lên bảy tuổi và em gái Catherine của nó lên năm. Một hôm, mẹ của chúng đưa chúng tới chơi ở nhà dì trong khi bà đi ra thành phố lớn để mua ít quần áo mới.
Lũ trẻ chơi được một giờ đồng hồ cho đến lúc bốn rưỡi thì người dì dắt Dick vào trong bếp. Chị đưa cho nó một cái bánh ngọt rất đẹp và một con dao rồi bảo:
“ Này, dao đây Dick. Hãy cắt chiếc bánh này làm hai rồi đưa một phần cho em cháu. Nhưng nhớ là phải làm việc này như một người lịch sự đấy nhé.”
“Như một người lịch sụ á? Vậy như người lịch sự thì phải làm thế nào cơ?”
“Họ luôn đưa miếng to hơn cho người kia,”dì nó trả lời ngay lập tức.
“Ồ, thế á?” Dick phản ứng. Cậu ta suy nghĩ về chuyện này trong vòng vài giây. Rồi cậu ta mang chiếc bánh đưa cho em rồi nói:
“Hãy cắt chiếc bánh này làm hai đi, Catherine.”
The office rules
Bill Jenkins worked in a big office in the city, and generally he used to go to the barber’s during working hours to have his hair cut, although this was against the rules: clerks had to have their hair cut in their own time.
While Bill was at the barber’s one day, the manager of the office came in by chance to have his own hair cut. Bill saw him and tried to hide his face, but the manager came and sat beside him, so he soon recognized him.
“Hullo, Jenkins,” the manager said. “I see that you are having your hair cut in office time,”
“Yes, sir, I am,” admitted Bill calmly. “You see, sir, it grows in office time.”
“Not all of it,” said the manager of the office at once. “Some of it grows in your own time.”
“Yes, sir, that’s quite true” answered Bill politely, “but I’m not having it all cut off.”
Nội quy cơ quan
Bill Jenkins làm việc tại một cơ quan lớn trong thành phố, và thường thì anh chàng hay đi hớt tóc trong giờ làm việc. Mặc dù điều này trái với nội quy cơ quan: các nhân viên phải cắt tóc trong thời gian riêng của mình.
Một hôm, trong khi Bill đang trong tiệm hớt tóc thì ông giám đốc cơ quan cũng vô tình vào đó để cắt tóc. Bill trông thấy ông ta và cố giấu mặt đi, nhưng ông ta đã tới ngồi cạnh và nhanh chóng nhận ra anh chàng.
“ À, chào Jenkins. Tôi thấy là anh đang hớt tóc trong giờ làm việc đấy nhé!”, ông giám đốc nói.
“Vâng, thưa ông. Nhưng như ông biết đấy, tóc cũng mọc dài trong giờ làm việc ạ.” Bill bình tĩnh thú nhận.
“Nhưng cũng không phải tất cả. Cũng có những phần tóc chỉ mọc trong lúc rảnh rỗi mà thôi.” Ông giám đốc nói ngay.
“ Dạ thưa ông điều đó rẩt đúng nhưng mà tôi cũng đâu có hớt hết tóc đi đâu ạ.” Bill lịch sự đáp lời.
Gifts for mother
Three sons left home, went out on their own and prospered. They discussed the gifts they were able to give their elderly mother.
The first son said: "I built a big house for our mother”
The second son said: "I sent Mom a Mercedes with a driver".
The third son said: "You remember how our mother enjoys reading the Bible. Now she can’t see very well. So I sent her a remarkable parrot that recites the entire Bible. The Elders at the church spent twelve years to teach him. Mama just has to name the chapter and the verse and the parrot recites it".
Soon thereafter, their mother sent out her letters of thanks.
“William,” she wrote, "the house you built is so huge. I live in only one room, but I have to clean the whole house".
“Arnold, she said, "I am too old to travel. I stay most of the time at home so I rarely use the Mercedes. That driver is so rude, he is a pain!”
"But David,” she said, "the chicken was delicious”
Các món quà tặng mẹ
Ba người con trai rời gia đình ra đời lập nghiệp và đều thành đạt. Họ bàn với nhau về những món quà mà họ có thể dành tặng cho người mẹ già của mình.
Người con trưởng nói: "Anh sẽ xây cho mẹ chúng ta một ngôi nhà lớn".
Người con thứ hai nói: "Còn em sẽ gửi cho mẹ một chiếc Mercedes và một tài xế".
Người con thứ ba nói: "Các anh có còn nhớ là mẹ chúng ta thích đọc Kinh thánh như thế nào không. Mà bây giờ mắt mẹ không được tốt lắm. Bởi vậy em sẽ gửi cho mẹ một con vẹt đặc biệt, nó có thể đọc thuộc lòng toàn bộ Thánh kinh. Những người cao tuổi ở nhà thờ đó đã mất mười hai năm để dạy nó. Mẹ chỉ cần nêu tên chương mục là con vẹt sẽ đọc cho mẹ nghe".
Sau đó không lâu, người mẹ gửi cho họ những bức thư cảm ơn như sau:
"William,” bà viết, “tòa nhà con xây quá rộng. Mẹ chỉ ở mỗi một phòng, nhưng phải lau dọn cả ngôi nhà".
"Arnold, mẹ quá già để đi du lịch. Mẹ gần như ở nhà suốt ngày nên rất hiếm khi mẹ dùng chiếc Mercedes. Gã tài xế đó rất thô lỗ, hắn là một nỗi khổ tâm của mẹ!”
“Nhưng David, con gà đó thì rất ngon".
An elderly woman did her shopping and, upon returning to her car, found four males in the act of leaving with her vehicle. She dropped her shopping bags, drew her handgun, and proceeded to scream at them at the top of her voice,
“I have a gun and I know how to use it! Get out of the car, you scumbags!”
The four men didn’t wait for a second invitation but got out and ran like mad. The woman, somewhat shaken, proceeded to load her shopping bags in the back of the car and get into the driver’s seat. She was so shaken that she could not get her key into the ignition. She tried and tried, to no avail/
And then it dawned on her why. A few minutes later, she found her own car parked four or five spaces father down. She loaded her bags into her car and drove to the police station.
The sergeant, to whom she told the story, nearly tore himself in two the other end of the counter, where four pale males were reporting a carjacking by a mad elderly woman described as white, less than five feet tall, glasses, curly white hair, and carrying a large handgun.
No charges were filed.
Một vụ cướp xe hơi
Một bà cụ đi mua sắm xong, quay trở lại nơi đỗ xe ô tô của mình. Cụ thấy bốn gã đàn ông đang định bỏ đi bằng chiếc xe của cụ. Cụ đánh rơi túi hàng, rút khẩu song ngắn ra, tới gần và gắng hết sức hét lên:
-“Tôi có một khẩu súng trong tay và tôi biết cách dùng nó! Hãy ra khỏi chiếc xe, đồ cặn bã!”
Bốn gã đàn ông không đợi lời mời tới lần thứ hai mà vội vã ra khỏi xe và chạy như điên. Bà cụ run rẩy, tới đặt túi hàng phía sau xe và vào chỗ lái. Vì quá lập cập, bà cụ không thể cắm được chìa khóa vào ổ khóa. Bà đã thử đi, thử lại nhưng vẫn chẳng ích gì.
Và rồi bà cũng hiểu ra nguyên do. Vài phút sau, bà thấy xe của mình đỗ sau đó khỏang bốn đến năm chỗ để xe. Bà chất túi đồ của mình lên xe và lái tới đồn công an gần nhất.
Vị trung sĩ, người mà nghe bà thuật lại câu chuyện, gần như cười vỡ bụng và đưa tay chỉ về phía cuối dãy bàn tiếp tân, nơi bốn người đàn ông mặt xanh mét đang trình báo về vụ cướp xe do một bà lão điên được tả lại như sau: trắng, thấp hơn năm feet, đeo kính, tóc bạc, xoăn và cầm một khẩu súng lục lớn.
Không thấy có vụ tấn công nào như thế được lưu trong hồ sơ.
The magician & the parrot
A magician was working on a cruise ship in the Caribbean. He has a different audience each week, so he allowed himself to perform the same act over and over again. There was only one problem: The captain’s parrot saw the shows each week and began to understand how the magician did every trick.
Once he understood, he started shouting in the middle of every show.
“Look, that’s not the same hat!”
“Now he’s hiding the flowers under the table!”
“Hey, why are all the cards the Ace of Spades?”
The magician was furious but couldn’t do anything about it. After all, it was the captain’s parrot.
One day the unthinkable happened: The ship had an accident and sank! The magician found himself on a piece of wood in the middle of the ocean with the parrot of course!
They stared at each other with hate, but did not utter a single word. This went on for days.
After a week the parrot finally broke the silence and said, “Ok, I give up, Where’d you hide the boat?”
Ảo thuật gia và con vẹt
Một ảo thuật gia làm việc trên một con tàu chở các hành khách đi du ngoạn trong vùng biển Caribbean. Mỗi tuần anh ta lại có một lượt khán giả khác, bởi vậy anh ta tự cho phép mình cứ diễn đi diễn lại một trò. Chỉ có một vấn đề duy nhất là: con vẹt của viên thuyền trưởng xem các trò diễn hàng tuần và bắt đầu hiểu cách mà nhà ảo thuật diễn trò.
Mỗi khi nó hiểu ra, nó lại bắt đầu gào lên khi màn diễn chưa kết thúc:
-“Hãy nhìn xem, đó không phải là chiếc mũ lúc nãy!”
-“Lúc này anh ta đang giấu những bông hoa đó ở dưới bàn ý!”
-“Này, tại sao tất cả các quân bài đều có hình con át pích vậy?”
Anh ta rất bực mình nhưng không thể làm gì con vẹt. Vì suy cho cùng, nó là con vẹt của thuyền trưởng.
Một hôm, chuyện chưa từng được nghĩ tới đã xảy ra: Con tàu gặp nạn và chìm! Ảo thuật gia thấy mình đang lênh đênh giữa đại dương trên một ván gỗ, và tất nhiên là con vẹt cũng có ở đó!
Họ giương mắt nhìn nhau một cách căm ghét, nhưng không nói với nhau một lời nào. Điều đó diễn ra trong nhiều ngày,
Sau một tuần con vẹt phá vỡ sự im lặng và nói:
- “Thôi được, tôi thua rồi đấy. Anh đã giấu con tàu ở đâu vậy?”
Like a gentleman?
Dick was seven years old, and his sister, Catherine, was five. One day their mother took them to their aunt’s house to play while she went to the big city to buy some new clothes.
The children played for an hour, and then at half past four their aunt took Dick into the kitchen. She gave him a nice cake and a knife and said to him,
“ Now here’s a knife, Dick. Cut this cake in half and give one of the pieces to your sister, but remember to do it like a gentleman,”
“Like a gentleman?” Dick asked. “How do gentleman do it?”
“They always give the bigger piece to the other person,” answered his aunt at once.
“Oh,” said Dick. He thought about this for a few seconds. Then he tool the cake to his sister and said to her,
“Cut this cake in half. Catherine.”
Như một người lịch sự?
Dick lên bảy tuổi và em gái Catherine của nó lên năm. Một hôm, mẹ của chúng đưa chúng tới chơi ở nhà dì trong khi bà đi ra thành phố lớn để mua ít quần áo mới.
Lũ trẻ chơi được một giờ đồng hồ cho đến lúc bốn rưỡi thì người dì dắt Dick vào trong bếp. Chị đưa cho nó một cái bánh ngọt rất đẹp và một con dao rồi bảo:
“ Này, dao đây Dick. Hãy cắt chiếc bánh này làm hai rồi đưa một phần cho em cháu. Nhưng nhớ là phải làm việc này như một người lịch sự đấy nhé.”
“Như một người lịch sụ á? Vậy như người lịch sự thì phải làm thế nào cơ?”
“Họ luôn đưa miếng to hơn cho người kia,”dì nó trả lời ngay lập tức.
“Ồ, thế á?” Dick phản ứng. Cậu ta suy nghĩ về chuyện này trong vòng vài giây. Rồi cậu ta mang chiếc bánh đưa cho em rồi nói:
“Hãy cắt chiếc bánh này làm hai đi, Catherine.”
The office rules
Bill Jenkins worked in a big office in the city, and generally he used to go to the barber’s during working hours to have his hair cut, although this was against the rules: clerks had to have their hair cut in their own time.
While Bill was at the barber’s one day, the manager of the office came in by chance to have his own hair cut. Bill saw him and tried to hide his face, but the manager came and sat beside him, so he soon recognized him.
“Hullo, Jenkins,” the manager said. “I see that you are having your hair cut in office time,”
“Yes, sir, I am,” admitted Bill calmly. “You see, sir, it grows in office time.”
“Not all of it,” said the manager of the office at once. “Some of it grows in your own time.”
“Yes, sir, that’s quite true” answered Bill politely, “but I’m not having it all cut off.”
Nội quy cơ quan
Bill Jenkins làm việc tại một cơ quan lớn trong thành phố, và thường thì anh chàng hay đi hớt tóc trong giờ làm việc. Mặc dù điều này trái với nội quy cơ quan: các nhân viên phải cắt tóc trong thời gian riêng của mình.
Một hôm, trong khi Bill đang trong tiệm hớt tóc thì ông giám đốc cơ quan cũng vô tình vào đó để cắt tóc. Bill trông thấy ông ta và cố giấu mặt đi, nhưng ông ta đã tới ngồi cạnh và nhanh chóng nhận ra anh chàng.
“ À, chào Jenkins. Tôi thấy là anh đang hớt tóc trong giờ làm việc đấy nhé!”, ông giám đốc nói.
“Vâng, thưa ông. Nhưng như ông biết đấy, tóc cũng mọc dài trong giờ làm việc ạ.” Bill bình tĩnh thú nhận.
“Nhưng cũng không phải tất cả. Cũng có những phần tóc chỉ mọc trong lúc rảnh rỗi mà thôi.” Ông giám đốc nói ngay.
“ Dạ thưa ông điều đó rẩt đúng nhưng mà tôi cũng đâu có hớt hết tóc đi đâu ạ.” Bill lịch sự đáp lời.
Gifts for mother
Three sons left home, went out on their own and prospered. They discussed the gifts they were able to give their elderly mother.
The first son said: "I built a big house for our mother”
The second son said: "I sent Mom a Mercedes with a driver".
The third son said: "You remember how our mother enjoys reading the Bible. Now she can’t see very well. So I sent her a remarkable parrot that recites the entire Bible. The Elders at the church spent twelve years to teach him. Mama just has to name the chapter and the verse and the parrot recites it".
Soon thereafter, their mother sent out her letters of thanks.
“William,” she wrote, "the house you built is so huge. I live in only one room, but I have to clean the whole house".
“Arnold, she said, "I am too old to travel. I stay most of the time at home so I rarely use the Mercedes. That driver is so rude, he is a pain!”
"But David,” she said, "the chicken was delicious”
Các món quà tặng mẹ
Ba người con trai rời gia đình ra đời lập nghiệp và đều thành đạt. Họ bàn với nhau về những món quà mà họ có thể dành tặng cho người mẹ già của mình.
Người con trưởng nói: "Anh sẽ xây cho mẹ chúng ta một ngôi nhà lớn".
Người con thứ hai nói: "Còn em sẽ gửi cho mẹ một chiếc Mercedes và một tài xế".
Người con thứ ba nói: "Các anh có còn nhớ là mẹ chúng ta thích đọc Kinh thánh như thế nào không. Mà bây giờ mắt mẹ không được tốt lắm. Bởi vậy em sẽ gửi cho mẹ một con vẹt đặc biệt, nó có thể đọc thuộc lòng toàn bộ Thánh kinh. Những người cao tuổi ở nhà thờ đó đã mất mười hai năm để dạy nó. Mẹ chỉ cần nêu tên chương mục là con vẹt sẽ đọc cho mẹ nghe".
Sau đó không lâu, người mẹ gửi cho họ những bức thư cảm ơn như sau:
"William,” bà viết, “tòa nhà con xây quá rộng. Mẹ chỉ ở mỗi một phòng, nhưng phải lau dọn cả ngôi nhà".
"Arnold, mẹ quá già để đi du lịch. Mẹ gần như ở nhà suốt ngày nên rất hiếm khi mẹ dùng chiếc Mercedes. Gã tài xế đó rất thô lỗ, hắn là một nỗi khổ tâm của mẹ!”
“Nhưng David, con gà đó thì rất ngon".
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét