Thằng bé đập hai bàn tay bụ bẫm lên chiếc khay trên ghế, mắt nó nhắm tít lại, cái miệng sún lộ ra trong nụ cười toét rộng đến cả mang tai khi nó uốn éo và rúc rích cười đầy vẻ hân hoan.
Hai vợ chồng tôi nhìn nhau, “Làm thế nào đây?”.
Erik tiếp tục cười to và trả lời, “Chào nhé,
chào đằng ấy”. Tất cả mọi người trong nhà hàng đều hướng mắt về phía
chúng tôi và sau đó là người đàn ông. Những người lớn tuổi bắt đầu cảm
thấy phiền phức với đứa con xinh xắn của tôi.
Đồ ăn của chúng tôi được dọn ra và người đàn ông
bắt đầu hét to từ bên kia phòng ăn. Không ai nghĩ người đàn ông đứng
tuổi đó tỉnh táo. Rõ ràng ông ấy đã say rồi. Tôi và chồng cảm thấy thật
khó xử. Chúng tôi lặng lẽ ăn, ngoại trừ Erik, nó vẫn tiếp tục màn trình
diễn của mình với gã vô công rồi nghề khu ổ chuột và rồi gã đó, cũng đối
đáp lại cùng nó những lời bình luận vui vẻ.
Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã ăn xong và bước
ra phía cửa. Chồng tôi bước tới quầy thanh toán và bảo tôi đợi anh ở bãi
để xe. Người đàn ông lớn tuổi đó ngồi điềm tĩnh giữa chỗ tôi đứng và
cửa ra vào. “Lạy Chúa, hãy để con ra khỏi đây trước khi ông ta nói gì
với con hoặc Erik”, tôi thầm cầu nguyện.
Khi tôi bước tới gần ông ta, tôi xoay lưng cố đi
thật nhanh và tránh không hít phải chút khí nào ông ta thở ra. Lúc đó,
Erik nhoài người khỏi tay tôi, vươn hai cánh tay về phía người đàn ông
lớn tuổi. Tôi chưa kịp ngăn lại thì Erik đã vươn tới được đôi tay của
ông ta. Thốt nhiên, một người đàn ông lớn tuổi, người đầy mùi mẽ với một
đứa trẻ non nớt đã kết thành bạn bè. Với vẻ hoàn toàn tin tưởng, yêu
thương và giao phó, Erik ngả chiếc đầu bé nhỏ của nó lên đôi vai tả tơi
của ông.
Đôi mắt người đàn ông nhắm lại và tôi nhìn thấy
những giọt nước mắt đang vướng dưới hàng mi. Đôi tay tuổi tác đầy bụi
bặm, vết đau và lao động vất vả của ông đang nâng niu thằng bé và xoa
lưng nó. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, không có hai người nào
có thể yêu thương nhau sâu sắc đến vậy. Tôi đứng yên kinh ngạc. Người
đàn ông nựng nịu, đu đưa Erik trong tay, ông mở mắt và nhìn thẳng vào
tôi. Ông nói bằng một giọng chắc nịch, uy nghi, “Chị hãy chăm sóc đứa
trẻ này”. Không hiểu vì một lý do nào đó tôi buột miệng thốt lên tiếng
“vâng” từ cổ họng gần như nghẹn ứ của mình.
Ông tỏ ra đầy miễn cưỡng và tha thiết khi phải
gỡ Erik khỏi ngực, có cảm giác như thể ông đang đau. Tôi đón thằng bé và
người đàn ông nói: “Cầu Chúa phù hộ cho chị, chị đã tặng tôi món quà
của Chúa. Chị biết không, tôi chưa bao giờ được nhìn thấy con tôi lớn
lên. Vợ và con trai tôi đã rời bỏ tôi trong một tai nạn ô tô khi cả hai
đều còn rất trẻ. Tôi vẫn chưa thể vượt qua chuyện đó”.
Tôi không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn ngập
ngừng và rằng: “Thật đau buồn khi biết được câu chuyện của ông”. Ôm
Erik, tôi chạy ra xe ô tô. Chồng tôi lo lắng tại sao tôi lại khóc và ôm
Erik quá chặt như vậy, và tại sao tôi lại nói: “Lạy Chúa, lạy Chúa, xin
hãy tha thứ cho con”. Tôi đã vừa chứng kiến tình yêu của Chúa được biểu
hiện qua sự hồn nhiên của đứa con trai bé nhỏ, một đứa trẻ không biết
phán xét, nó chỉ nhìn thấy tâm hồn còn người mẹ lại chỉ nhìn thấy bộ
quần áo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét