Một ngày kia người cha của một gia đình rất giàu có dẫn con trai mình đến một miền thôn quê nghèo, với mục đích là chỉ cho con trai mình biết, người nghèo sống như thế nào.Họ đã lưu lại một vài ngày đêm trên một nông trại của một gia đình, được xem là nghèo nhất vùng.
Lúc trở về, người cha mới hỏi con mình;Con nghĩ sao về chuyến đi vừa qua?
Thật tuyệt vời, Bố.Con biết người nghèo sống thế nào chưa? Oh! Con biết rồi, Bố. Vậy, nói cho Bố biết, con đã học được những gì từ chuyến đi vừa qua?
Người con trả lời:Con thấy chúng ta có một con chó, còn họ có bốn con.Chúng ta có một hồ bơi giữa khu vườn……còn họ có cả một con sông kéo dài vô tận.Chúng ta có các lồng đèn trong khu vườn, còn họ có cả một bầu trời sao vào ban đêm.Sân trong của chúng ta kéo dài đến sân sau… …còn họ có cả một chân trời.
Chúng ta có một mảnh đất để sống……còn họ có cả một cánh đồng bao la.
Chúng ta có người phục vụ, còn họ phục vụ lẫn nhau.Chúng ta mua thực phẩm, còn họ tự mình trồng lấy.
Bố của cậu bé lặng thinh.Rồi cậu bé tiếp lời; Cám ơn Bố đã chỉ cho con thấy, chúng ta nghèo đến cỡ nào.
Chúng ta có tường bao quanh bảo vệ tài sản của chúng ta.…còn họ có láng giềng bảo vệ cho họ.
Đây không phải là một thông điệp tuyệt vời sao? Nó làm chúng ta tự hỏi; lẽ ra chúng ta nên cám ơn về tất cả những gì mình có, thay vì lo lắng về những gì chúng ta không có.Những nhận xét rất đơn sơ của cậu bé đã đánh động tâm hồn bố cậu. Bởi vì điều cao quý nhất của cuộc sống không nằm ở dáng vẻ bên ngoài mà nó nằm trong sâu thẳm tâm hồn của mỗi người chúng ta. Nhiều lúc chúng ta lầm tưởng rằng mình giàu có, nhưng quả thật chúng ta rất nghèo; nghèo vì thiếu một cái nhìn bao dung, nghèo vì chỉ biết đánh giá người khác, nghèo vì thiếu một tấm lòng quảng đại. Giàu có thực sự là khi chúng ta nhận thức đúng giá trị đích thực của cuộc sống.Hãy tận hưởng và trân trọng những gì mà bạn có, dù là những gì bình dị nhất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét