Nhà Tần vào thế kỷ 2
trước công nguyên là
triều đại phong kiến
thống nhất đầu tiên trong
lịch sử Trung Quốc, Vạn
lý trường thành Trung
Quốc bắt đầu có quy mô
là từ triều đại này.
Nhưng vì hai bố con nhà
vua thi hành chế độ hà
khắc, nên nhà Tần chỉ
duy trì thời gian thống
trị 15 năm. Cuối đời
Tần, phong trào khởi
nghĩa nông dân được dấy
lên, nhiều nhân vật anh
hùng xuất hiện, Hàn Tín
là một trong những thống
soái quân sự nổi tiếng
thời đó.
Hàn Tín là
một thống soái quân sự nổi
tiếng cổ đại Trung Quốc, ông
xuất thân trong một gia đình
nghèo hèn, thuở nhỏ bố mẹ
mất. Trước khi lập nên chiến
công, Hàn Tín vừa không biết
buôn bán, vừa không muốn làm
ruộng, ở nhà cũng không có
tài sản gì, ông sống cuộc
sống bần cùng và bị kỳ
thị, thường đứng trước tình
hình có bữa này không có
bữa kia. Hàn Tín quen biết
một quan chức nhỏ địa
phương, nên ông thường đến
nhà quan chức này ăn trực,
thấy vậy, vợ viên quan rất
ghét Hàn Tín, bèn cố tình
ăn cơm sớm, khi Hàn Tín đến,
không còn cơm cho ông ăn, Hàn
Tín bực tức lắm, không đi
lại với viên quan này nữa.
Để sống còn, Hàn Tín đành phải đi câu cá ở sông Hoài địa phương, một bà già giặt quần áo ở bờ sông Hoài nhìn thấy Hàn Tín không có cơm ăn, bèn chia thức ăn mang theo cho ông ăn. Như vậy mấy chục ngày liền, Hàn Tín rất cảm động, nói với bà già rằng: “Sau này cháu nhất định sẽ báo đáp bác.” Bà già tức giận mà nói: “Cháu là người đàn ông, không nuôi sống nổi mình, bác thấy cháu đáng thương mới cho cháu cơm ăn, chưa bao giờ mong cháu báo đáp bác.” Hàn Tín lấy làm xấu hổ, và quyết chí phải làm nên sự nghiệp.
Ở thành phố Hoài Âm quê của Hàn Tín, một số thanh niên coi khinh Hàn Tín, một hôm, một thiếu niên nhìn thấy Hàn Tín có vóc dáng to lớn lại thường đeo gươm, cho ông là kẻ hèn nhát, bèn ngăn ông ở phố sá sầm uất, nói: “Nếu mày gan dạ, thì dùng gươm đâm tao; nếu mày là kẻ hèn nhát, thì chui qua háng tao.” Mọi người xung quanh đều biết thiếu niên đó cố tình tìm cớ làm nhục Hàn Tín, họ không biết Hàn Tín sẽ đối xử thế nào. Hàn Tín nghĩ một lát, không nói gì, chui qua háng tay thiếu niên đó. Mọi người có mặt cười ầm lên, cho rằng Hàn Tín là một kẻ hèn nhát, không dũng cảm. Từ đó, câu chuyện “Cái nhục dưới háng” lưu truyền đến đời sau.
Để sống còn, Hàn Tín đành phải đi câu cá ở sông Hoài địa phương, một bà già giặt quần áo ở bờ sông Hoài nhìn thấy Hàn Tín không có cơm ăn, bèn chia thức ăn mang theo cho ông ăn. Như vậy mấy chục ngày liền, Hàn Tín rất cảm động, nói với bà già rằng: “Sau này cháu nhất định sẽ báo đáp bác.” Bà già tức giận mà nói: “Cháu là người đàn ông, không nuôi sống nổi mình, bác thấy cháu đáng thương mới cho cháu cơm ăn, chưa bao giờ mong cháu báo đáp bác.” Hàn Tín lấy làm xấu hổ, và quyết chí phải làm nên sự nghiệp.
Ở thành phố Hoài Âm quê của Hàn Tín, một số thanh niên coi khinh Hàn Tín, một hôm, một thiếu niên nhìn thấy Hàn Tín có vóc dáng to lớn lại thường đeo gươm, cho ông là kẻ hèn nhát, bèn ngăn ông ở phố sá sầm uất, nói: “Nếu mày gan dạ, thì dùng gươm đâm tao; nếu mày là kẻ hèn nhát, thì chui qua háng tao.” Mọi người xung quanh đều biết thiếu niên đó cố tình tìm cớ làm nhục Hàn Tín, họ không biết Hàn Tín sẽ đối xử thế nào. Hàn Tín nghĩ một lát, không nói gì, chui qua háng tay thiếu niên đó. Mọi người có mặt cười ầm lên, cho rằng Hàn Tín là một kẻ hèn nhát, không dũng cảm. Từ đó, câu chuyện “Cái nhục dưới háng” lưu truyền đến đời sau.
Thực ra, Hàn
Tín là một người có mưu
lược. Ông nhìn thấy xã hội
lúc đó đang đứng trước tình
hình thay đổi triều đại,
bèn chăm chỉ nghiên cứu phép
dùng binh, luyện tập võ
nghệ, ông tin rằng mình sẽ
có cơ hội ngóc đầu dậy. Năm
209 trước công nguyên, phong
trào khởi nghĩa nông dân
chống lại sự thống trị của
nhà Tần bùng nổ khắp nơi
trong cả nước, Hàn Tín tham
gia một đạo quân khá mạnh.
Thủ lĩnh đạo quân này là
Lưu Bang, nhà vua lập triều
đại mới sau này. Ban đầu,
Hàn Tín chỉ là một quan
chức nhỏ phụ trách vận tải
lương thực và cỏ ngựa, rất
không đắc chí. Sau đó ông
quen biết ông Tiêu Hà, mưu sĩ
của Lưu Bang, hai người
thường thảo luận thời sự
và quân sự, Tiêu Hà biết
Hàn Tín là một người rất
có tài, bèn cực lực giới
thiệu với Lưu Bang, nhưng Lưu
Bang vẫn không chịu trọng
dụng Hàn Tín.
Một hôm, Hàn
Tín chán nản lặng lẽ rời
khỏi quân đội Lưu Bang, đi
nhờ vả quân khởi nghĩa
khác. Nhận được tin Hàn Tín
bỏ đi, Tiêu Hà chưa kịp báo
cáo với Lưu Bang, đã cưỡi
ngựa vội vã đi đuổi theo
Hàn Tín. Lưu Bang được biết
tin này, nghĩ là hai người
chạy trốn. Hai ngày sau, Tiêu
Hà và Hàn Tín trở về, Lưu
Bang vừa ngạc nhiên vừa vui
mừng, trách quở và chất
vấn Tiêu Hà. Tiêu Hà nói:
“Thưa ông, tôi đi đuổi theo
Hàn Tín là vì ông.” Lưu Bang
không hiểu và hỏi tiếp:
“Trước kia có mấy chục
tướng lĩnh chạy trốn, nhà
ngươi chưa bao giờ đi đuổi
theo, tại sao chỉ đi đuổi
theo Hàn Tín nhỉ?” Tiêu Hà
nói: “Thưa ông, những tướng
lĩnh chạy trốn trước kia
đều là người tầm thường,
dễ tìm được, còn Hàn Tín
có tài ba lỗi lạc hiếm
thấy. Nếu ông muốn tranh
giành thiên hạ, ngoài Hàn
Tín ra, ông không thể tìm
được người có thể bàn thảo
việc nước với ông nữa.” Lưu
Bang nói: “Thế thì cho Hàn
Tín làm một tướng lĩnh
thuộc nhà ngươi quản lý.”
Tiêu Hà trả lời: “Thưa ông,
nếu chỉ cho Hàn Tín làm
một tướng lĩnh bình thường,
Hàn Tín chưa chắc chịu lưu
lại ở đây.” Lưu Bang nói:
“Thế thì cho Hàn Tín làm
một thống soái quân sự.” Từ
đó, Hàn Tín từ một viên
quan nhỏ phụ trách vận tải
lương thực và cỏ ngựa trở
thành một tướng quân. Sau
đó, trong quá trình giúp đỡ
Lưu Bang xây dựng cơ nghiệp,
Hàn Tín đánh đâu thắng đấy,
lập nên công lao hiển hách.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét