Hàn
 Tín người Hoài Âm, xuất thân nghèo khổ, thời niên thiếu vì 
thiếu ăn thiếu mặc phải đi lừa ăn lừa uống, nên bị mọi người 
khinh thường.
Một hôm, một người thợ mổ lăng nhục Hàn Tín trước mặt mọi người rằng: "Anh to xác như vậy mà cũng đi học đòi con chó đeo kiếm dài, nếu có giỏi thì hãy giết chết tôi, bằng không thì hãy chui qua háng tôi mà đi". Hàn Tín nghe xong chẳng nói chẳng rằng, do dự hồi lâu rồi chui qua háng người thợ mổ đi thẳng, mọi người nhìn thấy đều cười riễu cợt Hàn Tín.
Bấy
 giờ, làn sóng phản Tần ngày một dâng cao, Hàn Tín đi theo 
Hạng Vũ, nhưng vì không được trọng dụng bèn quyết định bỏ đi 
để tìm chủ khác. Một hôm, một người thợ mổ lăng nhục Hàn Tín trước mặt mọi người rằng: "Anh to xác như vậy mà cũng đi học đòi con chó đeo kiếm dài, nếu có giỏi thì hãy giết chết tôi, bằng không thì hãy chui qua háng tôi mà đi". Hàn Tín nghe xong chẳng nói chẳng rằng, do dự hồi lâu rồi chui qua háng người thợ mổ đi thẳng, mọi người nhìn thấy đều cười riễu cợt Hàn Tín.
Lưu
 Bang- một trong 18 đạo quân chư hầu là người khiến Hạng Vũ gờm
 kỵ nhất, nên Hạng Vũ đã chia phong cho Lưu Bang vùng đất Nam 
Trịnh, một miền đất xa xôi hẻo lánh ở khu vực Ba Thục và Hán 
Trung, xưng là Hán Vương, đồng thời còn phong khu vực Quan Trung 
cho Chương Đan để kiềm chế Lưu Bang. Vì thế lực yếu kém không 
thể so đọ với Hạng Vũ, nên Lưu Bang chỉ lặng lẽ dẫn quân bản 
bộ đi sang Nam Trịnh. 
Hán
 vương Lưu Bang đến Nam Trịnh, liền phong Tiêu Hà làm thừa tướng,
 Tào Tham, Hạ Hầu Anh, Phàn Khoái, Chu Bột v v làm tướng quân, 
chiêu binh mãi mã, nghỉ ngơi dưỡng sức để chuẩn bị sau này 
tranh giành thiên hạ với Hạng Vũ. Bấy giờ Hàn Tín nhậm chức 
hiệu úy dưới trướng Lưu Bang. Nhằm đánh lừa Hạng Vũ, để chứng
 tỏ mình rất yên tâm ở lại Hán Trung, Lưu Bang đã làm theo mưu 
kế của Trương Lương đốt bỏ đường sàn gỗ thông sang Quan Trung, do
 đó các binh sĩ vì nhớ quê hương đều rủ nhau đào ngũ, khiến 
Hán vương lo lắng ăn không ngon, ngủ không yên. 
Một
 hôm, bỗng nghe báo thừa tướng Tiêu Hà đã bỏ trốn, Lưu Bang 
sửng sốt không hiểu ra sao, thì ba ngày sau lại thấy Tiêu Hà 
trở về, Lưu Bang nổi giận trách hỏi rằng: "Vì sao ông lại chạy
 trốn?". Tiêu Hà đáp: "Tôi không chạy trốn, mà là đi đuổi bắt 
người chạy trốn đó thôi ". Lưu Bang hỏi đuổi bắt ai thì Tiêu Hà
 đáp là Hàn Tín. Lưu Bang đùng đùng nổi giận mắng rằng: "Nay 
đã chạy mất mười mấy tướng quân, mà chưa hề nghe thấy ông đi 
đuổi, vì sao ông lại đi đuổi mỗi thằng vô danh tiểu tốt như Hàn
 Tín". Tiêu Hà đáp rằng: "Nghìn quân dễ được, một tướng khó 
tìm, một tướng quân như Hàn Tín trên đời chỉ có một, nếu đại 
vương cam chịu ở lại đất Hán Trung này suốt đời thì chớ dùng 
Hàn Tín, nhược bằng muốn đông tiến giành giật thiên hạ thì 
không thể không dùng Hàn Tín". 
Lưu
 Bang nghe vậy liền cho tìm Hàn Tín đến phong làm đại tướng. 
Theo mưu kế của Hàn Tín, Lưu Bang đã nhanh chóng chiếm lĩnh 
được Tam Tần, giết chết Chương Đan, rồi nhân khi Hạng Vũ còn 
đang bận đánh Điền Dung, Lưu Bang dẫn quân đoạt cửa ải, chiếm 
được đô thành Tây Sở- Bành Thành, sau đó lại ra lệnh cho Hàn 
Tín và Trương Nhĩ bắc tiến, chiếm được địa bàn của 
Hàn,Triệu. Mấy chục nghìn quân của Hàn Tín và Trương Nhĩ đã 
áp sát nước Triệu. 
Hàn
 Tín đóng quân tại nơi cách Tỉnh Kinh Khẩu, doanh trại của đại 
quân nước Triệu chưa đầy 30 dặm. Nửa đêm hôm đó, Hàn Tín ra 
lệnh cho hai ngàn kỵ binh, mỗi người cầm một lá cờ đỏ nấp 
sẵn ở trong núi, dặn họ đợi khi nào quân Triệu thấy quân Hán 
rút lui rồi đuổi theo, thì sang cướp trại quân Triệu, nhổ hết 
cờ của quân Triệu, cắm cờ của quân Hán lên. Sau đó, Hàn Tín 
còn điều 10 nghìn quân mã bày trận bên bờ sông, quân Triệu thấy
 vậy đều chê cười Hàn Tín. Khi trời gần sáng, Hàn Tín ra lệnh
 rút quân, quân Triệu quả nhiên đuổi theo, quân Hán vừa đánh vừa
 lui ra bờ sông, cùng hợp với 10 nghìn quân đóng ở đó, nâng số 
quân lên tới 200 nghìn người. Do phía sau là sông, lại không có 
cầu thuyền, nên quân Hán chỉ có một lối thoát là xông pha chém
 giết mở một con đường máu, nên khí thế tăng lên gấp bội. Trong
 lúc giao chiến, quân Triệu nhìn thấy doanh trại của mình đều 
cắm toàn là cờ đỏ của quân Hán, cứ tưởng là vua Triệu đã bị
 bắt, đều vô cùng hoang mang, nên bị quân của Hàn Tín đánh cho 
tan tác. Hàn Tín chỉ một trận san bằng đất Yến, Triệu, ít lâu
 sau lại chiếm được Tam Tề, cho mãi tới khi giúp Lưu Bang đánh 
bại được Hạng Vũ. 
Sau
 khi lên làm vua, Lưu Bang không muốn duy trì chức vị cao của các
 công thần dựng nước. Trước đó, Lưu Bang đã khuyên Hàn Tín giao 
lại binh quyền, đổi phong làm Sở Vương. Ít lâu sau, Chung Ly Vị 
một viên đại tướng của Hạng Vũ do bị triều đình nhà Hán truy 
nã, mới đến trốn trong nhà Hàn Tín, Lưu Bang biết được, Hàn 
Tín chẳng còn cách nào khác đành phải nói lại với Chung Ly 
Vị, Chung Ly Vị uất ức liền rút kiếm tự sát. Hàn Tín xách thủ cấp của Chung Ly Vị đến gặp Lưu Bang, Lưu Bang thấy vậy tức tối nói: "Ông chạy biệt tăm đi đâu mà bây giờ mới đến tự thú, muộn rồi", nói xong bèn ra lệnh cho võ sĩ trói Hàn Tín lại để trị tội. Các đại thần khuyên mãi, Hàn Tín mới khỏi chết và bị giáng làm Hoài Âm Hầu. Mấy năm sau, nhân khi Lưu Bang xuất binh chinh chiến, vợ Lưu Bang là Lã Hậu đã cùng Tiêu Hà bày mưu lừa Hàn Tín đến Tràng An, bắt giam trong buồng kín rồi sát hại. Thế mới thật là: "Thành sự tại Tiêu Hà, bại sự cũng tại Tiêu Hà"
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét